Như một nén hương cho linh hồn PHƯƠNG – THOA – THÁI.
Ba người con gái Đảng yêu ơi!
Chết thật rồi sao? Vĩnh biệt rồi!
Lũ bán nước kia – quân tội ác!
Máu đào đẫm ướt tuổi đôi mươi.
Gương mặt nào hôm qua sáng tươi, Suốt ngày ròn rã tiếng ai cười, Trên đường phố hay trong rừng thẳm
Buổi gặp nhau vang tiếng hát ai?
Em đi năm ấy tuổi còn thơ
Cô gái nhà quê dáng ngẩn ngơ
Phố lớn chó săn xe mắc cửi
Giao liên xuất sắc chẳng ai ngờ
Bỏ bút nghiên theo núi sông
Khi trên đường nhựa lúc băng đồng
Mấy năm lặn lội gầy cơ sở
Bám chặt thành đô vẫn vẹn lòng
Em đi năm ấy tóc còn xanh
Xóm nghèo quê mẹ mái nhà tranh
Gái mười bảy tuổi, không son phấn
Lòng vẫn ước mơ giải phóng thành.
|